[ad_1]
Những kẻ lắm chuyện sẽ nói rằng Fernandinho không có được cái kết trọn vẹn với Man City. Ở trận đấu cuối cùng trong màu áo Man xanh, anh bị rút ra ngay sau giờ nghỉ, khi Man City nỗ lực tìm kiếm bàn gỡ trước Aston Villa. Nhưng nhìn rộng hơn, ngôi sao người Brazil không có gì nuối tiếc về quãng thời gian ở Etihad. Trong gần 10 năm, anh giành gần như mọi vinh quang ở nước Anh, trong đó nổi bật là 5 chức vô địch Premier League. Nếu Man City muốn dựng tượng Fernandinho, thì điều đó cũng chẳng bất ngờ.
2
Edinson Cavani (Man United)
Cavani gắn bó với Man United chỉ được hai mùa. Anh cũng không ra sân đều đặn do vấn đề thể lực và nhiều vấn đề khác. Mùa giải thứ hai và cũng là cuối cùng của Cavani là một sự thất vọng toàn tập. Tuy nhiên, các CĐV của Man United vẫn dành cho Cavani một tình cảm đặc biệt. Không chỉ vì thành tích ghi 17 bàn sau 39 trận ở mùa giải đầu tiên, mà còn bởi sự năng nổ và hết mình của tiền đạo người Uruguay mỗi khi anh xuất hiện trên sân. Anh có “máu Quỷ”, như người ta vẫn nói.
3
Paul Pogba (Man United)
Rất khó đưa ra một kết luận ngắn gọn về quãng thời gian của Pogba ở Man United. Đúng hơn là từ khi anh trở lại với mức phí chuyển nhượng kỷ lục từ Juventus. Tiền vệ người Pháp một mặt đã thể hiện anh là cầu thủ đẳng cấp nhất trong đội hình của Man United. Mặt khác, anh lại là gánh nặng cho các HLV bởi đội hình của Man United không bao giờ có đủ sự cân bằng để có thể tạo điều kiện cho Pogba phát huy tối đa năng lực. Buồn nhất, Pogba lại (một lần nữa) rời Man United theo dạng tự do.
4
Antonio Ruediger (Chelsea)
Chelsea đương nhiên muốn giữ Ruediger lại. Trung vệ người Đức đã thể hiện anh là mảnh ghép rất khó thay thế trong đội hình của The Blues. Tuy nhiên, bản thân Ruediger lại luôn muốn tìm kiếm thử thách mới. Và sau khi Chelsea rơi vào tình trạng bất ổn do tài sản của ông chủ cũ Roman Abramovich bị phong tỏa thì cầu thủ 29 tuổi càng nhất quyết ra đi. Anh đã chọn Real Madrid, một điểm đến phù hợp. Nhưng Chelsea chắc chắn sẽ nhớ anh.
5
Divock Origi (Liverpool)
Origi chưa bao giờ có tên trong danh sách đá chính của Liverpool. Nhưng HLV Juergen Klopp thì gọi anh là một “huyền thoại”. Lý do: Origi đã không ít lần giải cứu Liverpool trong vai trò người đóng thế. Nổi bật nhất đương nhiên là cú đúp trong màn lội ngược dòng khó tin trước Barca ở bán kết Champions League hồi 2019. HLV Klopp chắc chắn muốn giữ Origi lâu hơn, nhưng ông cũng biết rằng đã tới lúc để anh được thỏa sức thể hiện mình ở một môi trường khác.
6
Andreas Christensen (Chelsea)
Cũng là trung vệ, cũng hết hợp đồng vào tháng 6 này, nhưng cách ra đi của Chirstensen khác với của Ruediger. Nói một cách đơn giản thì Chelsea không cố giữ anh theo cách họ muốn giữ trung vệ người Đức. Điều này cũng không có gì khó hiểu khi cầu thủ người Đan Mạch chưa bao giờ là trụ cột không thể thay thế ở Stamford Bridge. Nhưng nếu có thể thuyết phục anh ký hợp đồng mới rồi bán đi thì Chelsea sẽ vui hơn.
7
Alexandre Lacazette (Arsenal)
Năm 2017, Lacazette gia nhập Arsenal với phí chuyển nhượng kỷ lục của câu lạc bộ – 53 triệu bảng. Anh tới với tư cách là tiền đạo số Một ở Ligue 1. Điều đó cũng có nghĩa là Arsenal kỳ vọng rất nhiều vào chân sút người Pháp. HLV Mikel Arteta thậm chí còn trao băng đội trưởng cho anh, và xây dựng lối chơi tấn công của đội bóng xoay quanh anh. Rất tiếc là Lacazette chưa bao giờ thực sự đáp ứng được sự kỳ vọng và tin tưởng đó.
Mata với M.U đúng kiểu đúng người nhưng sai thời điểm. Ngày tới Old Trafford, Mata vẫn là một trong những tiền vệ công hàng đầu Premier League. Anh vừa có hai mùa được bầu chọn là Cầu thủ hay nhất Chelsea, khi The Blues hết vô địch Europa League rồi Champions League. Nhưng Mata tới M.U đúng lúc đội bóng này bước vào giai đoạn thoái trào hậu kỷ nguyên Sir Alex. Tới ngày ra đi, anh vẫn chưa một lần đăng quang ở Premier League.
9
Nemanja Matic (Man United)
Như Mata, Matic cũng chuyển tới M.U từ Chelsea. Và cũng như Mata, quãng thời gian của Matic ở Old Trafford là quãng thời gian đầy thăng trầm, mà trầm nhiều hơn thắng. Với các CĐV của Man United, thì Matic phần nào đó còn là sự tiếc nuối. Họ ước giá như anh tới Old Trafford sớm hơn. Quỷ đỏ luôn thiếu một tiền vệ phòng ngự toàn diện như Matic, tiếc là gánh nặng tuổi tác khiến anh không thể đóng vai trụ cột không thể thay thế ở đội.
Noble gắn bó với West Ham từ khi còn là một cậu bé, cho tới ngày chia tay sự nghiệp cầu thủ. Tính ra, Noble đã có 22 năm khoác áo West Ham, chơi 540 trận cho đội một. Về cơ bản thì West Ham của Noble chưa bao giờ là một đội bóng được đánh giá là có khả năng cạnh tranh danh hiệu. Nhưng đó rõ ràng không phải là điều các CĐV của “Búa tạ” nghĩ tới khi nhìn thấy hình ảnh Noble mắt nhòa lệ trong trận đấu cuối cùng với đội bóng.