[ad_1]
Nói ngắn gọn, Olympic Iran quá nhanh, khéo và toàn diện. Họ thực sự ở đẳng cấp khác so với các cầu thủ trẻ Việt Nam. Những đường lên bóng của họ đẹp, nhịp nhàng và rất khó có thể hoá giải. Họ chơi thứ bóng đá đỉnh cao và những bàn thắng đến rất tự nhiên và đều có thể được coi là mẫu mực trong tấn công.
Tiếc cho Olympic Việt Nam khi không thể tạo ra một thế trận an toàn làm nản lòng các chân sút đối phương. Nhiều người đã ước, Olympic Việt Nam có thể giảm số bàn thua để tìm lợi thế cho mình. Nhưng đá với một đối thủ toàn diện, trên tầm thì những ước muốn giản dị nhất đôi khi cũng xa vời.
Chúng ta chấp nhận thực tế là Olympic Việt Nam thực sự non so với đối thủ. Thầy trò ông Hoàng Anh Tuấn chấp nhận thực tế khắc nghiệt ở ASIAD. Khoảng cách lớn giữa Olympic Việt Nam và Iran là có thật. Thậm chí, trước khi bóng lăn, chúng ta đôi khi không hình dung hết những thách thức cực đại mà mình phải đối diện.
Bước ra đấu trường ASIAD khác xa với vòng loại U23 châu Á hay VCK U23 Đông Nam Á. Nó cũng khác với trải nghiệm ở sân chơi trẻ quốc nội mà các cầu thủ đã trải qua. Ở đó, từng nền bóng đá có những tính toán và mục tiêu cho riêng mình. Ở đó, Olympic Việt Nam phải đối diện với một trong những đối thủ mạnh nhất châu lục.
Không ngạc nhiên khi Olympic Việt Nam thua toàn diện đối thủ. Nhưng để thực hiện chiến lược vươn khơi thì Olympic Việt Nam cần những va đập đỉnh cao như thế này. Những trận đấu với các đội bóng hàng đầu châu Á chính là cơ hội tuyệt vời để các cầu thủ trẻ Việt Nam hoc hỏi và trưởng thành. Thậm chí, bóng đá Việt Nam cần có chiến lược để Olympic Việt Nam được chơi bóng thường xuyên với các đội bóng hàng đầu.
Muốn hướng đến nhóm đầu thì không có cách nào khác, Olympic Việt Nam phải đối diện với những thách thức đủ lớn, để từng cầu thủ phải bộc lộ hết những mặt mạnh, mặt yếu của mình.
Một hành trình dài đã được xác lập và từng bài học trong hiện tại sẽ có ý nghĩa cho tương lai.