[ad_1]
Cái ôm giữa Jurgen Klopp và Pep Guardiola có cảm giác dài hơn, nặng nề hơn bình thường. Họ biết, trong lúc kiệt sức sau 99 phút hành động với chỉ số octan cao một cách phi lý, rằng đây là lần cuối cùng họ chia sẻ khoảnh khắc như vậy cùng nhau.
10 tuần nữa, Klopp – người từng thừa nhận rằng ông đã cạn kiệt năng lượng – sẽ có màn chia tay đầy nước mắt nhất tại Anfield. Đừng đổ lỗi cho ông ấy. Trên hết, đây là dịp để thưởng thức điều gì xảy ra khi hai đội bóng được xây dựng bởi hai HLV bậc thày và không ngừng kình nhau.
Là giải đấu chỉ có một kẻ chiến thắng duy nhất, điều này thật mệt mỏi, kiên cường và quyến rũ. Nó mang đến một lời nhắc nhở quý giá cuối cùng về màn cạnh tranh tốt nhất, xét về chất lượng thuần túy, mà Premier League từng chứng kiến.
Đúng là cuộc đọ sức giữa Arsenal của Arsene Wenger và MU của Sir Alex Ferguson khốc liệt hơn, căng thẳng hơn. Nhưng những cuộc đọ sức của kỷ nguyên Klopp – Guardiola này đã đặt ra tiêu chuẩn đẳng cấp cao nhất. Đôi khi, Klopp vung tay về phía các CĐV Liverpool phía sau, như thể yêu cầu họ phải thừa nhận tiêu chuẩn phong độ.
Sự kích động của ông là có cơ sở, khi màn tấn công kéo dài 20 phút của Liverpool trong hiệp hai đã khiến Man City phải chịu màn tra tấn dồn dập theo cách hiếm thấy trước đây. Một “cơn sóng thần”, Guardiola gọi nó một cách đầy ngưỡng mộ.
Không ai muốn có quá nhiều tình yêu dành cho HLV đối thủ. Mối nguy hiểm đã được đặt quá dày khi vào cuối trận hòa 2-2 đầy kịch tính tại Etihad năm 2022, Pep đã đánh giá cao Klopp bằng tất cả ngôn từ. Nhân dịp này, tình cảm dành cho nhau có thể được tha thứ, vì họ nhận ra rằng những cuộc đối đầu này đã hết.
Sau 22 trận, 73 bàn thắng và nhiều lịch sử trên đường piste hơn mức có thể đếm được, một chương vĩ đại ở Premier League giữa họ đã khép lại. Trong bóng đá, hiếm khi người ta kêu gọi sự biết ơn nhưng đối với điều này, có lẽ chúng ta nên tạo ra một ngoại lệ.
Có rất nhiều màn trình diễn rực rỡ để đánh dấu phần cuối của câu chuyện. Từ Alexis Mac Allister, nghệ sĩ điều khiển rối bậc thầy ở hàng tiền vệ, đến Virgil van Dijk, gã khổng lồ không thể bị vượt qua ở phía sau, Liverpool đã tạo ra một bữa tiệc cho các giác quan.
Man City cũng đã khám phá ra những phẩm chất mà họ hiếm khi được yêu cầu thể hiện, với John Stones và Manuel Akanji là những người đứng đầu trước áp lực liên tục. Klopp hẳn phải tự hỏi mình phải làm gì để khiến đánh bại những cầu thủ này.
Sự đối nghịch đã giúp cả hai nâng tầm, và tất cả được thể hiện ở những con số: Liverpool kết thúc mùa giải năm 2019 với 97 điểm, và 92 điểm sau đó 3 năm. Cả 2 lần, Man City đều vượt qua họ trong vòng đấu cuối cùng.
“Tuyệt vời đến nghẹt thở,” Gary Lineker mô tả trận đấu này. Dường như Liverpool luôn tìm ra những cách phức tạp hơn bao giờ hết để tạo cơ hội ghi bàn trước Man City. Điều đáng ngạc nhiên là bất cứ khi nào 2 CLB này gặp nhau trong 8 năm qua, điều đó gần như đã được đảm bảo.
Hãy lấy một ngày năm 2018 khi Liverpool thắng 4-3 tại Anfield, trong chiến dịch mà Man City trở thành đội bóng Premier League đầu tiên tích lũy được 100 điểm. Hay chiến thắng 2-1 của Man City tại Etihad vào năm 2019, khi họ đưa ra cảnh báo sớm về sự đột biến vào cuối mùa giải, được đánh dấu với 14 trận thắng liên tiếp.
Đó là một chuyến đi hoang dã, say sưa, khi 2 CLB này tự vượt xa phần còn lại đến mức, trong một thời gian dài, họ có thể đã chơi một cuộc chơi của riêng mình. Lần này, có thêm một thành phần hấp dẫn nữa khi Arsenal của Mikel Arteta đang thăng hoa tột cùng.
Khi Arsenal đóng vai ứng cử viên vô địch gần nhất, Ferguson đã bị Cesc Fabregas ném pizza vào mặt trong đường hầm Old Trafford, trong khi Ruud van Nistelrooy bị Martin Keown hét vào mặt. Sự kết hợp kiểu kình địch cổ điển của Arsenal và MU có vẻ cay đắng hơn, và thậm chí “độc hại” hơn.
Ngược lại, Liverpool vs Man City lại là niềm vui của những người theo chủ nghĩa thuần túy. Nền tảng của thứ bóng đá tinh tế là cuộc đụng độ cá tính hấp dẫn của 2 HLV, giữa Guardiola, nhà lãnh đạo tinh tế cổ điển của xứ Catalunya và Klopp, người Đức đam mê rock-metal.
Trên lý thuyết, 2 nghệ sĩ này có vẻ hoàn toàn đối lập nhau. Nhưng cùng nhau, họ đã sáng tác nên một bản giao hưởng tuyệt mỹ. Điều đáng tiếc duy nhất là đây là động thái cuối cùng. Khi Klopp có những cái ôm sau trận đấu, ông không chỉ dừng lại ở Guardiola.
Ông cũng đã ôm Kevin De Bruyne, ý thức được rằng cầu thủ người Bỉ đã mang đến sự xuất sắc như thế nào cho câu chuyện này. Mặc dù đây không phải là ngày vĩ đại nhất của De Bruyne, khi anh đã bị thay ra sau 1 giờ do có quá nhiều sai sót trong việc kiểm soát bóng, nhưng Klopp biết anh là người có thể thay đổi cuộc chơi.
Đối với tất cả những nỗi thất vọng nhấn chìm Klopp ở tiếng còi mãn cuộc, đặc biệt là việc trọng tài Michael Oliver từ chối một quả phạt đền do Jeremy Doku va chạm Mac Allister, ông vẫn lưu tâm đến bức tranh toàn cảnh hơn. Klopp nhận ra rằng trong thời gian 3 tháng, nỗi thất vọng khi đối mặt với Man City sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình.
Ở một mức độ nào đó, điều đó có thể giống như một sự giải phóng. Nhưng lúc khác lại có cảm giác như mất mát. Premier League đã được hưởng những điều tuyệt vời nhất với sự năng động giữa Man City – Liverpool này, khi hai đội đã đưa nhau đạt đến đỉnh cao xuất sắc mà trước đây không thể tưởng tượng được.
Những người theo chủ nghĩa hoàn hảo đã đưa trận đấu lên một tầm cao mới so với thời Ferguson – Wenger, và ý nghĩ rằng họ có thể sẽ không bao giờ tái đấu nữa đã nặng trĩu trong bầu không khí mưa phùn ở Merseyside. Sau trận chiến mới nhất trong một loạt đối đầu, phản ứng hợp lý duy nhất là lòng biết ơn.