[ad_1]
Mùa giải vừa qua của MU có thể nói là phân ra làm hai giai đoạn: giai đoạn trước và sau khi có Casemiro trong đội hình. Trước khi có tiền vệ người Brazil, đó là một tập thể vụn vỡ, yếu mềm và dễ bị chia cắt. Sau khi có anh, đó là một tập thể cứng như vách sắt, đoàn kết, tấn công có ý tưởng, và mang tinh thần chiến binh trong từng pha bóng.
Suốt hơn 10 năm qua, để phủ lấp được cái bóng mà Sir Alex Ferguson sau khi nghỉ hưu để lại, MU đã không tiếc tiền để vá víu trên thị trường chuyển nhượng. Kết quả là MU trở thành đội bóng chi tiền “hớ” nhiều nhất 10 năm qua, với những cái tên tiêu biểu có giá trên trời, nhưng đóng góp thì hạn chế như Harry Maguire, Paul Pogba, Martial, Fred, Lukaku, Di Maria hay mới nhất là Antony.
Việc MU bị lâm vào tình trạng này là vì người ta đánh giá đây là đội bóng “chẳng có gì ngoài tiền”, họ thường xuyên bị ép giá do hay mua theo sở thích của HLV hoặc chính “4 HLV khác” đang ngồi bình luận ở Sky Sports (Roy Keane, Paul Scholes, Rio Ferdinand và “ngôi sao” Gary Neville). Đã vậy, không còn Sir Alex nên MU bị mất đi sức hút và sự “đảm bảo” cho tương lai cầu thủ.
Bây giờ, người viết sẽ dẫn dắt các bạn đến hai câu nhận xét về hai thương vụ tương đối nổi bật của MU trong những năm qua, và bạn thử đoán xem đang nói về ai trước khi đi đến đáp án. Nhận xét đầu tiên: “Tôi rất ngạc nhiên, tôi phải thành thật mà nói như thế. Anh ấy hoàn toàn không được truyền thông nhắc đến. Chưa kể MU sẽ giao vị trí tiền vệ ‘số 6’ cho anh ấy. Mà ở vị trí này, bạn phải kiến tạo và tham gia vào trận đấu”. Nhận xét thứ hai: “Cậu ấy làm tôi nhớ một chút về Steve Bruce. Không phải cùng một kiểu cầu thủ, nhưng cùng một kiểu tính cách, bạn cần những cầu thủ đó trong đội hình. Đấy là một trung vệ đẳng cấp. Anh ấy sinh ra để chơi cho MU”.
Đáp án là nhận xét đầu tiên nói về Casemiro, còn nhận xét thứ hai là nói về Harry Maguire. Người đưa ra tất cả những lời cảm thán (dành cho Casemiro), và lời tâng bốc (dành cho Harry Maguire) là huyền thoại MU, ông Peter Schmeichel. Vâng, thật buồn cười và oái ăm với kết quả trái ngược mà hai con người này đã thể hiện tại Old Trafford. Ở đây xin nhấn mạnh một ý mà Schmeichel nhắc đến, đấy là “truyền thông”. Rõ ràng, MU bị cuốn vào vòng xoáy của những thương vụ bóng bẩy hơn là chất lượng phía sau vỏ bọc xù xì. Tương tự như trường hợp của “chàng lùn” Lisandro Martinez. Chê anh thiếu chiều cao nhưng anh phòng ngự hay gấp 15 lần kẻ cao hơn anh 15cm.
Hôm nay, nhìn cách MU và Chelsea trả giá quanh thương vụ Mason Mount, ta lại như trở về các thương vụ cũ. Dù rằng MU đang có một Erik ten Hag với triết lý và cương lĩnh rõ ràng. Còn Mount đã đánh mất mình từ rất lâu. Thôi thì nhìn lại những gì đã qua, MU chẳng lẽ không hiểu rằng “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”?