[ad_1]
Cristiano Ronaldo là một biểu tượng, trong trận đấu vừa qua. Thái độ giận dữ “sao lại thay tôi” chuyển tải nội dung mà Ronaldo suy nghĩ, nhưng không hiểu được.
Anh rất quan trọng. Anh là hỏa lực chính. Anh đang đá hay (vâng, đây là suy nghĩ của Ronaldo). Và anh không hiểu vì sao một cầu thủ như vậy lại bị thay khỏi sân.
Dù bị thay ở phút 71, Ronaldo vẫn là cầu thủ tung nhiều cú dứt điểm nhất bên phía M.U. Nhưng mọi cú sút của anh đều không thành bàn.
Toàn cảnh trận đấu thì Brentford sút nhiều hơn MU (18-13), sút chính xác nhiều hơn (8-5), nhưng họ lại thua 1-3. HLV Thomas Frank của Brentford phát biểu sau trận: “Tôi tự hào đến mức chính mình không tin được, về sự thể hiện của các cầu thủ Brentford. Họ đã hủy diệt đối thủ. Khi họ đã có đến 6 cơ hội ghi bàn thì đối phương vẫn chưa sút được quả nào. Chẳng hiểu vì sao Brentford lại không dẫn điểm 2-0 khi hiệp đầu khép lại”.
HLV Frank không thể hiểu nổi vì sao Brentford không thắng. Cũng như Ronaldo không hiểu nổi vì sao anh lại bị thay – nói Ronaldo mang hình ảnh “biểu tượng” của trận đấu là vì vậy. HLV Ralf Rangnick thì có hiểu vì sao đội MU của ông lại thắng?
Có câu chuyện “chế”, khá phổ biến trên mạng xã hội, về một “ranh ngôn” thường được gắn với hình ảnh của đại gian hùng Tào Tháo. Đại khái, Tháo nói rằng hễ gặp chuyện khó nghĩ, lão sẽ về nhà hỏi vợ, hễ vợ dạy bảo điều gì thì lão cứ làm ngược lại, ắt sẽ thành công!
Phát biểu sau trận, HLV Ralf Rangnick giải thích rằng ông không muốn lặp lại sai lầm trong trận gặp Aston Villa trước đó (dẫn đến 2-0 nhưng vẫn bị gỡ 2-2 khi trận đấu khép lại). Vậy ông bớt tiền đạo, thêm hậu vệ, chuyển sang chơi nặng về thủ để bảo vệ ưu thế. Còn trên thực tế, M.U sau khi “chuyển sang phòng thủ” thì lại nâng tỷ số lên 3-0.
Và trên thực tế, còn có rất nhiều câu chuyện lớn hơn, tổng quát hơn, cho thấy M.U chiến thắng theo con đường… ngược với những gì Rangnick nói. Trước khi gặp Brentford, ông khen ngợi tinh thần và cách chơi của toàn đội trong… 70 phút đầu của trận trước (gặp Aston Villa), nói rằng họ cứ đá như vậy, nhưng ráng kéo dài những gì họ làm trong 70 phút thành 90 phút. Ra sân, cầu thủ M.U làm ngược lại.
Hiệp đầu họ thi đấu như một đội nghiệp dư, đến nỗi HLV Frank “vô danh” của Brentford cũng “vô danh” dám dùng từ “hủy diệt M.U”. Mãi đến hiệp 2 thì M.U của Rangnick mới khởi sắc, chơi hay không kém gì… cái dở của họ trong hiệp đầu.
M.U chơi theo sơ đồ 4-3-3 “lai” 4-2-3-1, nhưng lại rời sân với sơ đồ có 3 trung vệ. Bài bản 4-2-2-2 từng được Rangnick quảng cáo thì đã bị vứt vào sọt rác từ lâu rồi. Cũng chẳng có pressing, tốc độ hay cường độ nào ở đây. Đấy là màn trình diễn của các cá nhân, mà người hùng không chỉ là các cầu thủ ghi bàn. Người hùng số 1 là kẻ ngăn cản bàn thắng của đối phương – thủ môn David de Gea. Mọi chuyện diễn ra đều rất ngẫu nhiên.
Hay Rangnick cũng thường về nhà… hỏi vợ, như Tào A Man?