[ad_1]
Câu chuyện xin được bắt đầu từ đây!
Những ngày Jose Mourinho ở M.U luôn bị thiên hạ bỉ bôi về lối chơi phòng ngự. Cụm từ “hết thời” là từ thường xuyên được sử dụng nhiều nhất. Khi mà lối chơi thiên về kiểm soát bóng, kiểm soát không gian đang là thời thượng, thì Mourinho lại cứ chăm chăm vào triết lý “phản Johan Cruyff” với quan điểm “Đội nào cầm bóng nhiều hơn, đội đó dễ phạm sai lầm hơn.” Kết quả M.U của ông nhàm chán, bế tắc từ tấn công đến phòng ngự, bị chỉ trích và đương nhiên đánh đổi cuối cùng là chiếc ghế.
Dù cho chính chiến lược gia người Bồ là người đã đem đến cho M.U những danh hiệu đầu tiên sau thời đại Alex Ferguson. M.U thay đổi bằng việc mời về HLV Ole Solskjaer, một người thiên về “đắc nhân tâm”. Mặc dầu không có triết lý chiến thuật gì rõ ràng, thậm chí là chẳng có gì trong tay, nhưng lại có tinh thần vỗ về cầu thủ, làm mát phòng thay đồ. Thành tựu của Solskjaer chính là giúp M.U đều đặn lọt vào Top 4 Premier League để giành vé vào Champions League (điều mà hôm nay, một M.U đã sa thải ông thì lại đang bấu víu vào).
Tuy nhiên, ông lại bị chỉ trích vì việc cầm quân mà không có triết lý nào lận lưng. Một M.U nhàn nhạt và không ai biết đang đá như thế nào và đá kiểu gì là sản phẩm của ông thầy người Na Uy. Kết quả sau chuỗi thành tích bết bát hồi đầu mùa giải này, Solskjaer bị sa thải. Lần này, M.U thuê về HLV Ralf Rangnick, một HLV nói sao nhỉ? Thời thượng là từ dễ để miêu tả nhất. Một HLV mang quốc tịch Đức – thứ đảm bảo cho thành công những năm trở lại đây. Thời thượng còn ở lối chơi, khi ông được coi là “sư tổ pressing”, là thầy của Tuchel và Klopp.
Vâng, còn điều gì mong chờ hơn thế. Ông hơn hẳn Mourinho về tính thời đại, rõ ràng Rangnick là “Người đương thời” của lối đá pressing. Ông cũng hơn hẳn Solskjaer về tính triết lý, khi đây là một vị HLV đã được mô phỏng qua hai chữ “sư phạm”. Vậy mà, chỉ sau một vài trận đầu có vẻ hoành tráng, thì M.U của ông lại thua và hòa để ông tiếp nhận những chỉ trích. Bây giờ người ta lại nghe rằng các cầu thủ M.U đang chống đối, không thích lối chơi này. M.U muốn gì đây nhỉ? Triết lỹ cũ: họ chê, không triết lý: họ càng chê, triết lý mới: họ cũng chê nốt.
Tóm lại là sao đây? Chỉ có M.U mới đáng chê mà thôi. Đỏng đảnh, thiếu kiên nhẫn, và dễ bị ngoại cảnh tác động đã khiến M.U lạc lối và thích thay đổi. Thành Rome không thể xây nên trong một ngày, và những gì mà Ralf Rangnick xây dựng ở nơi này có lẽ còn chưa xong phần móng.