[ad_1]
Huyền thoại Andrea Pirlo khi chấp bút viết cuốn tự truyện “Tôi tư duy, tôi chơi bóng”, đã dành hẳn một chương cho Antonio Conte.
Và để ca ngợi về Conte, anh đã dùng một đoạn văn với những câu miêu tả là tâng bốc lên tận mây xanh: “Nếu như Arrigo Sacchi là một thiên tài, tôi không biết phải gọi Conte là gì nữa. Tôi vốn nghĩ là Conte rất giỏi, nhưng không ngờ là giỏi đến thế.”
Arrigo Sacchi là ai? Một huyền thoại trên băng ghế chỉ đạo, người đã tạo nên AC Milan và bộ ba Hà Lan bay của những năm 80-90 thế kỷ trước, và nhiều người đã khẳng định khi nhìn Milan chơi bóng dưới tay Sacchi: đây là một kiểu pressing cấp tiến, một lối chơi đi trước thời đại, và cuốn phăng thời đại bằng những chiến thắng và các danh hiệu Cúp C1/Champions League.
Đặt Conte hơn Sacchi, hẳn Pirlo “liều mạng” hoặc muốn nịnh ông thầy của mình. Chúng ta trung lập hơn Pirlo, biết điều đó chưa đúng, nhưng chắc chắn tài năng của Conte, triết lý và thành công của Conte thì chẳng ai dám phủ nhận. Từ Anh qua Ý, từ Juventus đến Chelsea, từ ĐT Italia đến Inter, Conte là một bậc thầy săn danh hiệu đúng nghĩa. Ông luôn gây dựng được những chiến thắng không ai ngờ đến, lẫy lừng gào thét và là bậc hậu bối tài ba nhất trong thế hệ các HLV giỏi đã thành thương hiệu của người Ý.
Vậy cái giỏi của Conte là thế nào? Đấy là người có khả năng buông ra những câu nói đầy sức nặng, len lỏi vào tâm trí cầu thủ, ở lỳ trong đó và nói cho họ biết thế nào là sự sỉ nhục khi bạn là kẻ thua cuộc. Đây là mệnh lệnh của chiến thắng, là tính sống còn nếu như thất bại. Conte giống như tiếng gào ở trên sân cỏ, mang tính thúc đẩy đến các cầu thủ. Nhiều con người bình thường đã được Conte khai phá tiềm năng, nhiều ngôi sao được Conte bảo vệ và thúc đẩy. Trăm năm của bóng đá Anh với lối đá tạt cánh đánh đầu đã thành bản sắc và sơ đồ 4-4-2 đã trở thành kim chỉ nam, thì Conte đến đặt vào đó sơ đồ 3-5-2, vô địch, chiến thắng và khiến cho cả Arsene Wenger danh tiếng phải học hỏi để áp dụng. Xứ sương mù đã thay đổi khi Conte về.
Pep Guardiola cũng thay đổi xứ sương mù theo cách của mình, không nhanh chóng vội vàng như Conte, nhưng đó là một sự thay đổi có tính dai dẳng, thầm lặng, và dễ quy phục. Rõ ràng, Pep đã thua Conte ngay mùa giải đầu tiên họ gặp nhau ở xứ sương mù. Conte vô địch Premier League 2016/17 cùng Chelsea. Còn Pep Guardiola chịu những lời mỉa mai rằng “Ngoại Hạng Anh đã dạy cho Pep một bài học” ở mùa giải đó. Nhưng sau 5 năm, Conte lang bạt khắp nơi, đang chịu những ấm ức ở Tottenham, còn Pep ư? Vô địch Premier League như thói quen. Đấy là vì sao? Conte như ngọn núi lửa luôn chực chờ phun trào. Ông mang đến những sức mạnh tinh thần, nhưng cũng mang đến những nọc độc tinh thần nếu giới chủ không thỏa mãn yêu cầu. Pep thì dòng nước, khiêm nhường, len lỏi, và không sai lầm.
Sau cùng, vẫn là Pep thắng !