[ad_1]
Kết quả đang thất vọng này là tổng hòa của nhiều yếu tố, nhưng người sẽ phải chịu trách nhiệm chính không ai khác ngoài HLV Erik ten Hag. Trận thua của MU trước Liverpool đã đi vào lịch sử như là trận thua đậm nhất giữa hai đội bóng này với nhau. Người ta sẽ còn nhắc đến nó nhiều năm về sau nữa, như là một kết quả có thể ngăn chặn MU đến những vinh quang về lâu dài. Chiến bại này mở ra một kết quả cực kỳ tai hại cho Quỷ đỏ: Họ là một đội bóng có thể bị đánh bại bằng nhiều cách khác nhau, và sẽ là một chuỗi ngày phải đối đầu với thất bại khi gặp một mật độ thi đấu dày đặc bậc nhất trong lịch sử.
Sai lầm của Ten Hag
Ten Hag bước vào trận đấu với một tinh thần rất “chiến”. Ông lộ rõ ý đồ dâng cao đá đôi công chủ động với đối thủ trên SVĐ Anfield, một trong những thánh đường bóng đá thiêng liêng nhất thế giới. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, Liverpool tại Anfield luôn là một đội bóng có thể dứt điểm mọi đối thủ. Sự tự tin thái quá của Ten Hag trước sân bóng này đã trừng phạt ông một cách triệt để.
Khi bắt đầu nhập cuộc, MU chơi đúng với kiểu đã giúp cho họ đánh bại Barcelona. Họ được chỉ đạo đá bắt người 1-đấu-1 trên toàn mặt sân, và các con số thống kê sau hiệp 1 cho thấy họ đã đạt được phần nào kết quả, với 8 lần tranh chấp thành công so với 4 lần của đối thủ. Chỉ có một điều duy nhất nằm ngoài toan tính của Ten Hag là pha mở tỉ số hoàn hảo của The Kop.
Liverpool vẫn thi đấu giống hệt như cái cách họ đánh phủ đầu Real Madrid trong trận đấu tại Champions League cách đây gần 2 tuần. Khi đối đầu với Real, Liverpool đã dùng 3 cầu thủ để phong tỏa cánh trái của Real Madrid, nơi mà họ đặt kỳ vọng sẽ khóa chặt ngòi nổ Vinícius Júnior. Đối đầu với một Marcus Rashford đang có phong độ cực cao, Liverpool cũng quyết tâm làm điều tương tự bằng bộ ba Ibrahima Konaté, Fabinho và Trent Alexander-Arnold.
Khác biệt giữa Real và MU là đẳng cấp của chủ công của họ. Rashford xuất phát ở vị trí tiền đạo cắm, nhưng luôn bị phong tỏa bởi ít nhất một trong ba cái tên trên, để rồi mất hút luôn trong phần còn lại của trận đấu. Sau khi yên trí với cái tên Rashford đã bị kèm cặp cẩn thận, Liverpool kiểm soát trở lại các đường lên bóng của mình và tung ra đòn kết liễu gần cuối hiệp một, gần giống cái cách mà họ từng ghi được bàn vào lưới Real.
Liverpool đã kéo hàng tiền vệ của MU sang phía cánh trái, sau đó Alexander-Arnold đã đẩy bóng về cho thủ môn Alisson mở bóng dài sang phía cánh đối diện. Hàng tiền vệ và cả hậu vệ biên của MU mải dâng cao bắt người đã để hổng Andrew Robertson, giúp cầu thủ này dễ dàng thực hiện pha kiến tạo cho Cody Gakpo mở tỉ số.
Chuỗi domino bắt đầu từ tình huống này đã kéo theo sự sụp đổ có hệ thống của những yếu tố còn lại: MU không còn đủ sức để chơi tranh chấp toàn mặt sân, bị lạc lõng trong khả năng phòng ngự không bóng, thi đấu không còn mục tiêu chiến lược trên sân, và đặc biệt là tinh thần bị xuống trầm trọng. Liverpool, vốn vào trận với tâm thế của một đội bóng kiêu hãnh hàng đầu, đã dồn quân lên trừng phạt MU một cách tàn nhẫn.
Sự thiếu chuyên nghiệp của MU
Có một nghịch lý rất buồn cười là trong cả 7 bàn thua của MU, không có bàn nào đến từ những lỗi trực tiếp do cầu thủ của họ gây ra. Nghĩa là Liverpool đã ghi được cả 7 bàn thắng trong những pha phối hợp tấn công rồi dứt điểm hoàn hảo, phản ánh được tình trạng thiếu sự can thiệp phòng ngự từ đối phương. Và đây có lẽ là góc nhìn đúng đắn nhất cho trận thua đầy nhục nhã này của đội bóng phía đông bắc nước Anh.
Những dấu hiệu xuống sức đầu tiên có thể kể đến pha mất bóng ở giữa sân của Casemiro và các đồng đội ở cuối hiệp một, ngay trước khi họ phải nhận bàn thua. Casemiro, Lisandro Martínez và cả Luke Shaw đã luống cuống tranh chấp liên tục và để bóng lập bập gây ra pha dứt điểm của đối thủ mà không một ai đủ sức để phá bóng lên phía trước.
Các bàn thắng thứ 2 và 3 định đoạt kết quả trận đấu cũng đến trong những tình huống tương tự. Shaw đã quá đuối sức để có thể tỉnh táo phá bóng lên phía trên, trước khi Harvey Elliot tạt vào cho Darwin Núñez. Pha solo của Mo Salah trước Martínez để kiến tạo cho Gakpo dứt điểm khi Shaw nhìn anh bất lực cũng tương tự. Các cầu thủ của MU, với áp lực phải quay trở lại trận đấu bằng mọi cách, đã bỏ qua nhiệm vụ phòng ngự khu vực của mình và để đối thủ dễ dàng vượt qua bằng những tình huống đối đầu trực tiếp.
HLV Ten Hag đã chỉ trích sự thiếu chuyên nghiệp này của MU ngay sau trận đấu: “Man United có thể thua trận, nhưng không phải theo cách này. Chúng tôi có một hiệp 2 nghiệp dư, tôi sẽ nói chuyện với các cầu thủ.”
“Đây không phải là chuyện của một hay hai cá nhân mà là toàn đội. Tôi thấy 11 cầu thủ mất bình tĩnh, không tuân thủ kế hoạch. Họ bỏ từ bỏ vị trí phòng thủ, từ chối thực hiện các nhiệm vụ được giao. Điều này chắc chắn không liên quan tới yếu tố thể lực, nó là vấn đề tâm lý, và đó không phải là Man United”, nhà cầm quân người Hà Lan nhấn mạnh.
Hiện tại khốc liệt
Trận thua này đã chấm dứt giấc mộng vô địch của Man United khi họ bị đội đầu bảng bỏ xa 14 điểm, với hiệu số bàn thắng bại dương 9. Đây là một trong những đội top 3 có hiệu số thấp nhất trong lịch sử Premier League. Trận thua này cũng giáng thêm một đòn tâm lý nặng nề và có thể kéo dài đến… nhiều thế hệ, khi nó đã tạo ra hằng hà sa số những tiền lệ và kỷ lục xấu xí.
MU sẽ phải tiếp tục mùa giải với một lịch thi đấu dày đặc, trung bình 3.48 ngày/trận từ giờ đến hết mùa giải, nếu họ đi đến tận cùng các trận chung kết còn lại. Sự ảo tưởng và không lượng sức mình có thể khiến các tính toán của Ten Hag dễ dàng bị bẻ gãy và biến chiếc cúp Carabao tuần rồi thành danh hiệu duy nhất mà họ có được ở mùa giải năm nay.
Tuy nhiên, HLV người Hà Lan là một chiến lược gia đặc biệt và là một bậc thầy tâm lý. Ông đã giúp MU vượt qua rất nhiều cuộc khủng hoảng mini kiểu này ngay lập tức kể từ đầu giải khi thua đậm trước các đối thủ trực tiếp. Điển hình là ngay sau trận thua 0-4 trước Brentford, MU đã đứng dậy mạnh mẽ với 4 chiến thắng, trong đó có 2 trận thắng chính Liverpool và Arsenal. Sau trận thua 3-6 trước Man City, họ đã có 9 trận bất bại và trong đó có tới 7 trận thắng trên mọi đấu trường. Sự thật là đứng trước một lịch thi đấu quá dày đặc, cộng với một cách tiếp cận trận đấu sai lầm, MU đã gặp một tai nạn tương đối nặng nề trên con đường có được một mùa giải thành công.
Có nhiều người đã lên tiếng chỉ trích cho rằng MU nên bỏ chữ United (đoàn kết) ra khỏi tên gọi của mình, khi không một ai đóng vai trò thủ lĩnh để liên kết các đồng đội của mình trên sân khi gặp phải một tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Một mặt, nhận xét đó có thể hơi nặng nề, nếu xem xét trên diện rộng kể từ đầu giải. Nhưng mặt khác, MU phải xem lại nhân sự lãnh đạo trên sân của mình, vì cả người mang băng đội trưởng chính thức lẫn dự phòng đều không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Điều đó, trên thực tế, mới là nguy cơ tạo ra một cuộc khủng hoảng quyền lực không thể bù đắp, nếu một cầu thủ không có khả năng lãnh đạo như Bruno Fernandes liên tục được giao một nhiệm vụ quá sức mình.