[ad_1]
Trận MU – Copenhagen đã diễn ra trong không khí thiêng liêng. Sự thiêng liêng này không đến từ sân Old Trafford, nơi đã từng là thánh địa, là Nhà hát của những giấc mơ, bởi vì nó đã đánh mất sự tôn nghiêm của mình. Chính lễ tôn vinh và tưởng niệm Sir Bobby Charlton của MU đã đem đến cảm xúc thiêng liêng. Trong tiếng kèn túi của Scotland, HLV Erik ten Hag thành kính đem vòng hoa ra đặt giữa sân để tất cả mọi người nhớ về một huyền thoại oai hùng đã rời cõi tạm ở tuổi 86. Nhưng có lẽ, ở trên những tầng trời cao nào đó, Sir Bobby Charlton không thể ngậm cười khi nhìn những hậu duệ của mình thi đấu.
Ten Hag đã sử dụng tất cả những cầu thủ tốt nhất mà mình có như đội trưởng Bruno Fernandes, tiền đạo cánh Marcus Rashford, trung phong Rasmus Hojlund, cặp trung vệ Raphael Varane và Harry Maguire, tiền vệ gà son Scott McTominay… Thế nhưng, MU đã trải qua một màn đọ sức vô cùng gian nan, như thể phải đối đầu với Man City hay Real Madrid vậy. Bao trùm từ phút đầu tiên đến phút 90+5 là cảm giác bất an, lo lắng và gần như tuyệt vọng.
Những cảm giác này không phải vì Copenhagen chơi hay hơn, lấn lướt hơn mà là do MU rất kém cỏi trong việc kiểm soát thế trận, cầm bóng, chuyền bóng, di chuyển và dứt điểm. Có cảm giác, hàng công của MU đang quá thừa sức lực mà lại thiếu đi sự tinh tế của đầu óc. Trung phong Hojlund lăn xả nhiệt tình quá mức, như thể chạy thay luôn cho Rashford. Trong khi đó Garnacho và Antony cũng hăng hái lan tỏa năng lượng “vô tri” bằng những pha bóng tối tăm đâm đầu vào tường.
Đội trưởng Bruno Fernandes đang gây chú ý không phải bằng những đường bóng sắc như dao cạo, những pha dứt điểm sắc sảo hay những tình huống gây đột biến kinh dị của những mùa trước. Chỉ trong hiệp hai, Bruno mới tạo ra được 2 đường chuyền có thể tạm gọi là sáng nước, một cho Rashford và một cho Garnacho. Song chúng đều bị phung phí bởi hai cầu thủ này.
Rashford cho thấy mình vĩnh viễn không thể trở thành huyền thoại của MU. Chúng ta không hiểu tại sao MU lại tốn quá nhiều tiền đãi ngộ cho một cầu thủ ở đẳng cấp như thế này. Những gì Rashford thể hiện tệ hại chẳng kém mùa giải trước nữa. Phong độ của chân sút này giống hệt cái bánh kẹp 3 lớp. Sau một mùa giải tồi, lại đến một mùa giải chơi được, và rồi lại đến một mùa giải tồi.
Có lẽ, Ten Hag đang thấy mình lâm vào cảnh dở khóc dở cười khi phải sống bằng sự tiến bộ của Maguire, người đã bị ông ruồng rẫy và bị cả thế giới cười chê. Không những bị tước băng đội trưởng, Maguire còn bị ngồi ngoài mút mùa. Chỉ khi MU bị khủng hoảng nghiêm trọng ở hàng thủ, Ten Hag mới buộc phải cho anh đá chính. Song Maguire đã cho thấy bản lĩnh thực sự của mình ở những cơ hội hiếm hoi đó.
Anh đã ghi bàn thắng duy nhất ở trận đấu với Copenhagen, một bàn thắng còn quý hơn vàng, bởi nó có thể là phao cứu sinh ở Champions League năm nay. Lầm lũi băng lên trong một tình huống tấn công, khi mà lần lượt Hojlund, Rashford, Garnacho, Bruno và Antony gây thất vọng, trung vệ người Anh đã có một pha đón đường chuyền của Christian Eriksen để đánh đầu ghi bàn mẫu mực.
Pha ghi bàn đó là nốt son trong chuỗi thăng hoa liên tiếp của anh cho MU, tiếp theo pha kiến tạo cho McTominay trong trận thắng ngược Brenford tại Premier League. Không chỉ có thế, Maguire cũng xuất sắc trong công việc chính là phòng ngự Ở trận đấu cuối tuần trước, Maguire đã có 3 pha giải vây, 3 pha ngăn cản sút sút và 5 tình huống giải vây cho MU. Ở trận đấu với Copenhagen anh cũng không mắc sai sót nào, và được chấm điểm cao thứ hai với 7,9 điểm.
MU chưa bao giờ thua quá 2 trận liên tiếp ở Champions League. Tuy nhiên, họ cũng không thể có chiến thắng nếu như thủ thành Onana không xuất sắc cản phá quả phạt đền ở phút 90+4 của Jordan Larsson. Trước đó, anh đã có 2 pha cứu thua trông thấy. Rõ ràng, Onana đang xóa tan những nghi ngờ bao phủ về năng lực của mình.
Sức ép của Onana và MU trong tình huống đá phạt đền là lớn hơn của Larsson và Copenhagen. Nhưng anh đã xuất sắc bay người, dùng tay đẩy bóng ra ngoài. Một lần nữa, thần may mắn lại ủng hộ MU và Ten Hag trong thời khắc cuối cùng. Cảm giác vỡ òa, chết đi sống lại đã khiến các CĐV và cầu thủ MU sung sướng.